
Câu chuyện về những chiếc “vỏ ốc” của chị Hiếu
Chị Trần Thị Ngọc Hiếu có hoàn cảnh đặc biệt khi bị khuyết tật từ nhỏ nên đi lại khó khăn, đôi bàn tay của chị yếu ớt cầm nắm khó. Dù vậy, chị may mắn khi đôi bàn tay ấy lại sở hữu được sự tinh tế, tỉ mỉ và khéo léo, dẫn dắt chị đến với một hành trình đặc biệt: Đưa những vỏ sò, vỏ ốc tưởng chừng bỏ đi vào thế giới của nghệ thuật.

Tranh hay các sản phẩm thủ công từ vỏ sò, ốc không phải mới ở Việt Nam. Nhưng chị Hiếu có lẽ là một trong những nghệ nhân hiếm hoi kết hợp cùng lúc những mảnh vỡ vụn và những chiếc vỏ còn nguyên trong một tác phẩm. Trong khi nhiều nghệ nhân cầu kỳ lựa chọn những chiếc vỏ bắt mắt, sáng đẹp nhất thì chị lại hào hứng với những chiếc vỏ khiếm khuyết, thậm chí bể, vỡ.
“Tôi thích chọn những vỏ ốc xù xì, có thể là xấu trong mắt người khác để đưa vào tranh của mình. Và nhiều người đã phải bất ngờ bởi vẻ đẹp của chúng khi xem tranh của tôi”, chị Hiếu chia sẻ.
Hiện các sản phẩm của chị khá đa dạng và phong phú như tranh, đồ thủ công mỹ nghệ như bình hoa, cài áo, vòng tay,… được trang trí khéo léo từ vỏ ốc, không chỉ giúp tiêu thụ lớn lượng rác từ môi trường biển mà còn tạo nên các tác phẩm nghệ thuật đích thực.

Với chị, những chiếc vỏ ốc có một giá trị đặc biệt. Từ năm 14 đến 24 tuổi, chị sống khép kín với chính mình, ban ngày tỏ ra ổn trước mọi người, nhưng khi chỉ còn một mình, nỗi cô đơn và hoang mang tràn ngập. “Lúc đó chỉ muốn chui sâu hơn vào vỏ ốc của mình và không muốn ai tiếp cận”, chị nhớ lại.
May mắn thay trong những ngày tháng ấy, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc giúp chị thoát ra được khoảng thời gian tăm tối cuộc đời mình. Và đến ngày chị nhận ra rằng, tại sao mình phải trốn chạy giữa mặc cảm tự ti trong khi hài lòng với chính mình mới là quan trọng nhất. Đã đến lúc chị cần thoát khỏi “vỏ ốc” của bản thân để sống thật với bản thân mình. Đó cũng là lý do vì sao hình ảnh chiếc “vỏ ốc” vốn là nỗi day dứt trong lòng chị lại trở thành nguồn cảm hứng sáng tạo của chị.
Chị nâng niu từng mảnh vụn, từng con ốc nhỏ thô sần. Chị kết hợp tinh tế, khéo léo khiến chúng trở thành một khối gắn kết mà ở đó, tất cả đều cùng toả sáng, rực rỡ.
Ước mơ mang nghệ thuật từ vỏ sò dành cho người khiếm thị
Chị kể lại cho chúng tôi một câu chuyện xúc động khi một người khiếm thị xem được tranh của chị.
“Một lần có một cuộc thi triển lãm tranh nhỏ, một bạn khiếm thị khi sờ vào tranh của tôi đã reo lên: “Ồ, này là những con ốc. Có thể cảm nhận của các bạn ấy chưa nhiều nhưng tôi vui và hạnh phúc vì đã giúp các bạn ấy có khám phá mới”, chị chia sẻ.
“Tôi đã đặt vào tay họ mảnh ốc bị vỡ và nói rằng chị em mình giống mảnh ốc này, không hoàn hảo, nhưng đứng cạnh những vỏ láng mịn vẫn có giá trị riêng của mình. Quan trọng là thay đổi thái độ và cách nhìn cuộc sống, như vậy mới có thể thay đổi cả cuộc đời.”, chị cho biết.

Trong mong ước của chị, những tác phẩm của mình sẽ lan toả giá trị tích cực cho cộng đồng, tạo thành động lực cho những hoàn cảnh thiếu may mắn như chị. Trong cuộc đời này, có người khiếm khuyết, có người đẹp, có người bình thường. Nhưng với chị, ai cũng có giá trị và vẻ đẹp riêng, đều có thể toả sáng nếu họ có cơ hội được khẳng định bản thân mình.
Công việc hiện tại của chị cũng khá vất vả như các công đoạn đều được làm thủ công, việc đi lại tìm kiếm nguyên vật liệu khá khó khăn với chị, dù vậy, chị cho biết sẽ nỗ lực hết mình để mang những vỏ ốc, những tác phẩm nghệ thuật của mình được chạm đến trái tim nhiều người và đi xa muôn nơi.
Minh Quân – Hồng Quyến